Cô Lê Thị Thu Uyên – Giảng viên tại ILP

cô thu uyên - giảng viên tại ilp học viện ielts hà đô

“Là một Giảng viên tại ILP, mình hy vọng có thể truyền đến các bạn học viên không chỉ kiến thức, mà quan trọng nhất chính là niềm yêu thích với tiếng Anh – điều thực sự đưa các bạn đi xa hơn bên ngoài lớp học.”

Mình đã thích tiếng Anh như thế nào?

Mình là người thuộc thế hệ 9x, thời mà mãi lên lớp 6 mới có môn tiếng Anh cơ. Hồi ấy dù cũng thích thích nhưng mình cảm thấy tiếng Anh và mình đúng là “không thuộc về nhau”, cứ học xong là chữ trôi ra khỏi đầu, toàn phải đi mượn vở bạn chép đáp án. Vì hơi nản và tự ti nên mình thường xuyên cúp học thêm tiếng Anh, như một kiểu “chạy trốn nỗi sợ” í.

Nhưng khác với những môn khác, khi bạn đi học hay không thầy cô cũng không bận tâm lắm vì lớp quá đông, cô giáo tiếng Anh đã để ý đến sự vắng mặt của một con bé nhỏ thó, lầm lì như mình. Có lần trên đường đi học về, cô đi cùng mình và hỏi sao lại nghỉ học. Mình đành giả bộ nói là “em quên ạ”.

Thế là từ đó, cô nhẹ nhàng nhắc nhở mình đi học hằng ngày, và trong lớp thì luôn để ý để tạo nhiều cơ hội cho mình phát biểu. Cô cũng trò chuyện với mẹ mình để đảm bảo mình nhớ đi học nữa. Từ “vô hình” trong lớp học, mình bỗng thấy bản thân trở nên “hữu hình” hơn nhờ sự quan tâm từ cô. Vì thế, ít nhất để không phụ lòng cô, mình đã cố gắng đi học đầy đủ. 

Rồi dần dần, nhờ sự quan-tâm-đặc-biệt-của-cô dành cho một con-bé-không-có-gì-đặc-biệt như mình, nỗi sợ tiếng Anh biến mất lúc nào mình cũng không biết nữa. Mình bắt đầu háo hức chờ đợi từng buổi học với cô. Mình thích tiếng Anh tới nỗi chủ động đọc trước bài khi đến lớp, viết từ vựng kín mặt bàn học ở nhà, lẩm nhẩm mọi lúc mọi nơi và học bài ngay khi vừa mới đi học về, như kiểu “không bao giờ là đủ”.

Chính nhờ yêu thích mà mình tự tìm tòi học từ vựng qua các bản nhạc, lên những trang web đời đầu như “hocmai.vn” để học, tự in tài liệu và mua từ điển để đọc. Nghĩ lại mình thấy thời gian ấy rất hạnh phúc, mình học vì mình yêu thích chứ không phải để ganh đua với bất kỳ ai.

Lên cấp 3, mình lại may mắn được tiếp thêm tình yêu với tiếng Anh nhờ cô giáo mới (lại phải cảm ơn mẹ đã tìm cho mình những người thầy tuyệt vời).

Mình luôn cảm nhận được năng lượng và sự say mê mà cô dành cho tiếng Anh. Không dạy trong sách giáo khoa để đối phó, cô cặm cụi làm slide cho mỗi buổi học hay liên tục đổi mới bài học, đổi mới cách dạy để tụi mình không chán.  Mỗi buổi học với mình như một bữa ăn ngon vậy, khi mình tận hưởng từ lúc bước vào lớp tới tận lúc ra về. Tình yêu đã được lan toả như vậy đó.

Và mình đã trở thành một Giảng viên tiếng Anh 

Nhìn lại, mình cảm thấy rất may mắn vì trong hành trình học tiếng Anh, mình đã gặp được những nhà giáo yêu nghề. Mình cảm động bởi sự nhiệt tình của các cô và được truyền động lực rất rất nhiều từ tình yêu nghề ấy.

Mình tin mình vẫn còn phải học nhiều lắm, nhưng chí ít từ trải nghiệm bản thân, mình nhận ra rằng, điều quan trọng khi học bất cứ ngoại ngữ nào chính là sự yêu thích bộ môn đó và sự kết nối giữa người dạy với người học.

Ngoại ngữ chắc cũng giống như người yêu nhỉ? ^^ Tình yêu và sự kết nối sẽ là động lực để bạn “đi cùng” một thứ tiếng về lâu dài, chứ không chỉ để “chinh phục” ngắn hạn, đúng không?

Người khác có thể chỉ nhớ đến mình với các kỳ thi, như thể mình vốn đã có năng khiếu khi bắt đầu học tiếng Anh. Nhưng nỗi tự ti nhỏ bé, những khó khăn suýt nữa nhấn chìm việc học tiếng Anh hồi lớp 6 chỉ có mình mới hiểu.

Giờ mình ở đây, ở vị trí người dạy, mình hiểu rằng có thể nhiều bạn cũng có nỗi sợ như thế. Vậy nên, mình hy vọng có thể truyền đến các bạn học viên không chỉ kiến thức, mà quan trọng nhất chính là niềm yêu thích với tiếng Anh – điều thực sự đưa các bạn đi xa hơn bên ngoài lớp học.

Mình muốn mỗi sáng thức dậy háo hức đi làm, chiều tối về có thật nhiều điều để kể. Mong rằng các bạn cũng sẽ có trải nghiệm như vậy khi đi cùng ILP nhé <3

Much love!!

Cô Lê Thị Thu Uyên,

Giảng viên tại ILP.